Trung Hậu Trần Văn
Lục địa Eldoria là một thế giới rộng lớn, được chia thành nhiều vùng đất khác nhau, nơi mà không chỉ con người sinh sống mà còn có các chủng tộc cổ xưa như Elf, Dwarf, Beastkin, và vô số sinh vật huyền bí khác. Sự hòa bình giữa các chủng tộc chỉ là một lớp vỏ mỏng manh, che giấu những âm mưu và xung đột ầm ỉ trong bóng tối.
Trong dòng chảy lịch sử kéo dài hàng ngàn năm, trận chiến 200 năm trước là dấu mốc quan trọng nhất. Khi đó Hắc Long Nhân Dargoth, kẻ thống trị bóng tối, dẫn đầu một đạo quân của ông ta gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp Eldoria nhằm mục đích chiếm trọn lãnh thổ này để phục vụ ông ta. Đi đến đâu, bất cứ nơi nào hắn đặt chân đến, chỉ còn lại tro tàn và đổ nát.. Thế rồi giữa bóng tối của sự diệt vong đó, khi trái tim chỉ còn lại tiếng vọng của hư vô, một vị Anh hùng đã xuất hiện, dẫn dắt nhân loại và các chủng tộc khác chống lại Dragoth. Không ai biết vị anh hùng ấy là ai, đến từ đâu. Thứ sức mạnh mà anh ấy sở hữu lúc đó luôn được người đời tôn thờ và ca tụng.
Cuộc chiến kéo dài trong nhiều năm, cuối cùng kết thúc khi vị Anh hùng cùng đồng đội thành công phong ấn ông ta tại "Hố Vực Abyssal", một vùng đất cấm địa nằm ở rìa thế giới, nơi chẳng ai dám đặt chân đến. Nhưng cái giá phải trả là quá đắt—vị Anh hùng đã hy sinh. Và rồi từ đó lúc địa dần được định hình, vị anh hùng đó được người đời dựng tượng và ca tụng. Theo thời gian, thế giới lại chìm trong sự yên bình. truyền thuyết ấy chỉ còn lại trong sử sách và dần bị các thế hệ tiếp nối lãng quên.
Sau này, khi các vương quốc dần mở rộng và thịnh vượng, các học viện đào tạo chiến binh và pháp sư ngày một nhiều hơn. Người đời không còn tin vào truyền thuyết đó nữa, coi đó chỉ là câu chuyện được dựng lên nhằm nói về thời đại khốc liệt nhất của lục địa Eldoria.
Làng Venwood, Vương quốc Solmaria.
Xa cách những đô thị phồn hoa.
"Vị anh hùng đó đã tiêu diệt được Hắc Long Nhân Dragoth đem lại hoà bình cho lục địa Eldoria....Và thế là, vị Anh hùng đã ngã xuống, nhưng người ta tin rằng linh hồn của ngài vẫn tồn tại đâu đó, chờ đợi một người kế thừa xứng đáng....câu chuyện đến đây là hết rồi!"
Một người phụ nữ trẻ trung có đôi mắt đen với mái tóc nâu mềm mại. Giọng bà nhẹ nhàng vang lên, kể về truyền thuyết xưa cũ., ánh mắt dịu dàng nhìn vào đứa trẻ nhỏ bên cạnh mà từ từ gấp cuốn sách lại
"Mẹ!, lớn lên con cũng muốn trở thành một mạo hiểm giả mạnh như vị anh hùng đó vậy!!"
cậu bé nhỏ nhắn ngây thơ, đang nằm trong vòng tay của mẹ, ngoan ngoan nghe người mẹ kể hết câu chuyện đó, ánh mắt xanh biếc long lanh mở to, hai bàn tay nhỏ bé siết chặt lại. Trong lòng cậu dâng trào một cảm giác mãnh liệt—sự khâm phục, lòng ngưỡng mộ.
Người mẹ bật cười, đôi mắt ánh lên sự yêu thương, xoa đầu cậu.
"Anh hùng không chỉ là người mạnh nhất, mà còn là người có trái tim nhân hậu, biết bảo vệ những người mà mình yêu thương. Con có làm được không?"
Cậu gật đầu liên tục, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Cậu chưa hiểu rõ thế giới ngoài kia, nhưng trong lòng đã nhen nhóm một khát vọng cháy bỏng.
"Con ngoan, chỉ cần con không bao giờ bỏ cuộc mẹ tin sẽ có ngày con làm được, Hagan à. Giờ thì mình đi ngủ con nhé, nhớ chăm sóc tốt cho em gái của con!"
Người mẹ xoa đầu cậu con trai và đứa con gái đã ngủ say trước đó của mình rồi bước ra khỏi phòng. Bà quay về lại phòng ngủ của mình.
Một thời gian sau.
Bình minh vừa ló dạng trên bầu trời Eldoria, ánh mặt trời nhuộm vàng những cánh đồng lúa mạch trải dài bất tận quanh ngôi làng Venwood. Những tia sáng ấm áp chiếu xuống, làm lấp lánh từng giọt sương đọng trên lá cây và những mái nhà tranh mộc mạc. Không khí buổi sáng trong lành, mang theo hương thơm ngọt dịu của hoa.
Con đường lát đá dẫn vào trung tâm làng tấp nập người qua lại. Những người nông dân vác cuốc ra đồng, những người thợ rèn lau mồ hôi trên trán khi tiếp tục công việc trong lò rèn đỏ rực. Tiếng búa gõ vào kim loại vang lên đều đặn, hòa lẫn với tiếng cười nói rộn ràng của đám trẻ con đang nô đùa bên dòng suối nhỏ.
Khu chợ nằm ở giữa làng nhộn nhịp từ sáng sớm. Các quầy hàng dựng lên san sát nhau, bày bán đủ loại thực phẩm tươi ngon vừa được đánh bắt, thịt săn từ khu rừng gần đó, rau củ căng mọng và cả những quả dâu rừng chín đỏ bắt mắt. Những thương nhân từ các vùng lân cận cũng tụ họp tại đây, mang theo những món đồ quý hiếm như vải dệt tinh xảo, thảo dược chữa bệnh, và thậm chí cả những viên tinh thạch ma pháp lấp lánh.
Ở một góc khác của làng, những chiến binh và mạo hiểm giả trẻ tuổi đang tập luyện tại một bãi đất trống. Tiếng kiếm gỗ va vào nhau chan chát, tiếng chỉ dẫn vang lên từ những người huấn luyện kỳ cựu. Một số người tập trung thử nghiệm phép thuật đơn giản, khiến không khí xung quanh đôi lúc lóe lên những đốm lửa hoặc tia sáng ma pháp.
Xa hơn về phía rìa làng, những tán cây cổ thụ rợp bóng mát, che phủ những con đường nhỏ dẫn vào khu rừng. Những con chocobo, loài chim cưỡi phổ biến, đang rỉa lông trong chuồng, thỉnh thoảng lại cất tiếng kêu đặc trưng. Một vài cỗ xe ngựa chất đầy hàng hóa lăn bánh qua con đường chính, chuẩn bị cho chuyến đi đến thành phố lớn gần đó.
Trên bầu trời xanh thẳm, từng cụm mây trắng lững lờ trôi. Một vài chú chim đại bàng khổng lồ thú cưỡi của những kỵ sĩ ma pháp xé gió bay qua, để lại những chiếc bóng lướt dài trên mặt đất.
Làng Venwood, dù chỉ là một ngôi làng nhỏ bé trên lục địa Eldoria rộng lớn, vẫn mang trong mình nhịp sống sôi động và vẻ đẹp bình yên.
Ở ngoại ô của ngôi làng, đi thẳng về phía gần đồi núi, xung quanh đó là bãi cỏ mênh mông, nằm ở trung tâm đó có một căn nhà, xung căn nhà được bao bọc hàng rào gỗ cắm xung quanh phần đất của ngôi nhà, cũng khá là lớn. Có cả gia súc được nuôi ở đó nữa, mà cũng phải thôi phần đất rộng đó không có gia xúc thì thật là phí. Phía trước ngôi nhà có một phần sân đất, có một cậu bé trông không quá lớn. Phải đó chính là tôi.
(Tôi là Hagan Reinhard, năm nay là tôi đã được 13 tuổi, hiện tại đã và đang đi học tại một học viện đào tạo ở trong làng và vi là ở trong làng nên quy mô của nó cũng không lớn. Nhà tôi gồm có Cha tôi là Tyran Reinhard là một mạo hiểm giả, mẹ tôi là Talia và em gái tôi là Evelyn, em nó bây giờ cũng đã 11 tuổi, phải tôi rất nhớ nó.
Vì hiện tại nó đang ở học Viện ma pháp hoàng gia, vương quốc Solmaria. Con bé rất dễ thương, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau chân tôi và luôn miệng gọi tôi là anh hai. Nó đã bộc lộc thiên phú ma pháp từ nhỏ nên đã được học viện nhận vào học với tư cách là đào tạo trẻ, nói thật tôi có chút ghen tị đó.
Tôi thì không may mắn được như thế. Từ khi sinh ra cho đến giờ tôi chưa có lần nào bộc lộ được khả năng tiềm ẩn hay đại loại sức mạnh ma thuật gì cả. thứ duy nhất tôi có thể nói ở đây là suy nghĩ của tôi đôi lúc có vẻ trưởng thành hơn so với độ tuổi, nó có được gọi là may mắn không nhỉ. Haha
Cho đến hiện tại thứ ma pháp duy nhất tôi có thể làm là...)
"Heal"
Cậu đưa tay lên miệng vết thương rồi đọc ra câu chú, vết thương nhỏ lập tức được hồi phục.
"Và...Fireball!!!"
Khi cậu hét lớn câu thần chú thì trên tay hiện ra một đốm lửa, cậu bắn về phía cành cây gần đó khiến nó cháy trụi.
Cậu đang luyện tập tại sân nhà mình, trông vó vẻ khá chăm chỉ.
(tôi chỉ có thể sử dụng 2 phép cơ bản đó và vì lượng mana trong cơ thể của tôi không quá nhiều nên việc không thể thi triển nhiều là điều hiển nhiên.
May thay tôi hồi trước tôi có đọc qua một cuốn sách, trong đó viết: Thế giới này ngoài tồn tại ma pháp còn tồn tại một loại sức mạnh được gọi là "khí", ta có thể dùng nó như một loại sức mạnh cường hoá thể chất vậy. Tận dụng sức mạnh nguyên thủy tức là hấp thu sức mạnh của tự nhiên rồi chuyển đổi thành khí đưa nó vào cơ thể, đây là một loại sức mạnh cường hoá cơ thể có thể là cường hoá vũ khí, giúp chúng ta có thể gia tăng tốc độ và lực sát thương khi gây ra...vì nó đã bị thất truyền khá lâu nên cho đến hiện tại thì tôi có khá là ít thông tin về nó, trên thực tế có quá ít người biết đến nó và sử dụng nó như một loại sức mạnh riêng, hầu như là toàn dựa dẫm vào ma pháp để phục vụ chiến đấu.
Mà ít người sử dụng được nhưng không phải là không có...)
Cậu cầm vũ khí gỗ của mình lên, nhắm hai mắt lại, điều hoà nhịp thở, xung quanh cậu các luồng khí như tích tụ lại bao vây xung quanh cậu rồi tiến vào cơ thể. Cậu mở mắt ra toàn thân như có một luồn ánh sáng vàng nhỏ bao quanh.
Cậu lao đến chém vào thân cây trước mặt. Những nhát chém sau khi được cường hoá dần trở nên mạnh mẻ hơn, những dấu hằn trên thân cây dường như in sâu hơn bình thường.
(Mà, hiện tại tôi cũng chỉ làm được đến thế, tôi chỉ mới ngộ ra dạo gần đây, nó khá thích hợp với những người thích cận chiến tốc độ như tôi.)
"Con còn luyện tập sao!? Chuẩn bị vào mà ăn cơm nào con trai, cha con cũng sắp về rồi đó, nếu có gì vướn mắt thì chứ nhờ cha con chỉ cho, mai là cha con rảnh đó!."
Talia ló đầu ra, nói vọng về chỗ cậu, giọng điệu nhẹ nhàng khiến cậu quên đi những mệt mỏi sau những lúc luyện tập.
"Vâng ạ!" Hagan nói vọng lại cho mẹ nghe .
Bữa Cơm Tối Của Gia Đình Reinhard
Ánh hoàng hôn phủ sắc cam ấm áp lên mái nhà gỗ nhỏ của gia đình Reinhard. Trong căn bếp giản dị, mùi thơm của món hầm lan tỏa, hòa quyện với tiếng bát đũa chạm vào nhau. Cả gia đình ngồi quây quần quanh bàn ăn, thưởng thức bữa tối sau một ngày dài.
Tyran Reinhard, người đàn ông với thân hình vạm vỡ, đặt bát xuống, nhìn sang con trai với ánh mắt ấm áp.
"Hagan, hôm nay con đã luyện tập thế nào rồi?" – Ông hỏi, giọng điềm đạm nhưng đầy sự quan tâm.
Hagan, đang nhai một miếng thịt, vội nuốt xuống rồi hào hứng đáp:
"Hôm nay con đã cố gắng chém đủ một trăm lần theo như cha dạy! Nhưng con vẫn thấy mình còn yếu lắm..." – Cậu cúi đầu, giọng có chút thất vọng.
Talia mỉm cười dịu dàng, đưa tay gắp thêm thức ăn vào bát của con trai:
"Quan trọng là con luôn kiên trì, Hagan à. Mỗi ngày một chút, con sẽ tiến bộ thôi!, à phải rồi sao con không thử học ma pháp đi, nó sẽ có ích hơn trong việc chiến đấu đó!."
"Vâng ạ, nhưng mà Ma pháp không hợp với con lắm, con không có thiên phú như Evelyn, lượng mana có giới hạn nên chỉ sử dụng được vào những lúc câng thiết thôi ạ, thay vào đó con muốn tập trung vào thể thuật hơn." Cậu lắc đầu đáp.
Tyran cười lớn, gật đầu hài lòng. Sau đó, ông quay sang vợ:
"Hôm nay là một ngày dài. Ở trạm kiểm soát biên giới, ta nghe tin có vài con quái vật xuất hiện gần khu rừng phía bắc, nhưng may mắn là không có gì nghiêm trọng."
Talia thoáng cau mày lo lắng:
"Quái vật ngày càng xuất hiện gần làng hơn... Mong là mọi chuyện vẫn ổn."
Tyran vỗ nhẹ tay vợ, trấn an:
"Đừng lo, bọn ta đã xử lý rồi. Nếu có gì bất thường, ta sẽ tự mình kiểm tra."
Hagan nắm chặt tay, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm:
"Một ngày nào đó, con cũng muốn giúp bảo vệ làng như cha!"
Tyran mỉm cười, gật đầu hài lòng:
"Vậy thì ngày mai, sau khi xong việc đồng án, chúng ta sẽ cùng luyện tập. Được chứ? Ta sẽ dạy cho con kiếm thuật"
Hagan lập tức gật đầu:
"Vâng!"
Talia chỉ lắc đầu cười nhẹ, nhìn gia đình nhỏ của mình quây quần bên nhau trong sự ấm áp của buổi tối bình yên...
(Kiếm thuật à, hmmmm dường như nó là một loại vũ khí mà hầu như rất phổ biến, cha tôi là điển hình, ông ấy còn là người sử dụng song kiếm. Sát thủ người ta sẽ sử dụng những thanh kiếm nhỏ hoặc dao làm vũ khí, dù là tanker hay đấu sĩ hầu hết tôi cũng chỉ thấy dùng kiếm.
Tôi thì khác dường như tôi không mặn mà gì với kiếm lắm, có một chút kinh nghiệm sử kiếm do cha tôi chỉ dạy cho tôi thay vào đó tôi khá có hứng thú với thương pháp hơn, nói đúng hơn là tôi khá có thiên phú khi sử dụng nó. Chỉ khi sử dụng thương tôi mới có thể dùng hết 100% khả năng của mình.
Mặc dù thế về chuyện dùng thương, tôi cũng chưa nói với ai cả, đơn giản là tôi không muốn ông già nhà tôi cảm thấy thất vọng vì không có ai nối dõi cái kỹ năng song kiếm đấy, Haizzz ngán ngẫm, tôi chỉ có thể tự mình mày mò rồi lén lút luyện tập về thương pháp thôi.)
"Nhắc mới nhớ, ngày mai sẽ là ngày mà khảo sát năng lực để xem thử có đủ điều kiện để đăng kí làm mạo hiểm giả tân binh hay không. Chà! Mai sẽ đông lắm đây, lứa của mình bây giờ còn đông hơn lứa trước. Nên chắc sẽ có nhiều người mạnh mẽ đến. Nên là nay phải tranh thủ đi ngủ sớm thôi." Nghĩ một hồi Hagan lên tiếng nói.
Sau khi ăn uống xong, Hagan phụ mẹ dọn dẹp, cha cậu thì tranh thủ tắm rửa rồi nghỉ ngơi cùng vợ mình.
Tuy là nói vậy nhưng vì còn sớm nên cậu đã xin gia đình xuống làng chơi, nhưng thật chất cậu đã chạy vào rừng, đến nơi mà cậu thường xuyên luyện tập một mình, ở đó có sẵn dụng cụ luyện tập từ trước do cậu chuẩn bị. Đầu tiên Cậu cầm cây kiếm gỗ của mình lên, rồi bắt đầu luyện tập.
Hagan đứng giữa một khoảng đất trống rộng lớn, nơi đã được dọn sạch cỏ dại để làm khu vực luyện tập. Mặt đất dưới chân cậu khô ráo, có những vết hằn cũ kỹ do nhiều năm bị dẫm đạp và luyện tập liên tục. Xung quanh cậu là một bãi cỏ xanh mướt kéo dài đến tận rìa khu rừng, những ngọn cỏ đung đưa theo từng cơn gió nhẹ buổi hoàng hôn.
Gần đó, những hình nhân gỗ đã cũ kỹ và nứt nẻ đứng lặng lẽ, từng chịu biết bao đòn tấn công trong những buổi rèn luyện. Một số có vết chém sâu, số khác thì bị lõm vào bởi những cú đâm mạnh. Dù vậy, chúng vẫn đứng vững, tiếp tục làm đối thủ vô tri cho những ai muốn rèn luyện kỹ năng chiến đấu.
Xa hơn một chút, những tán cây um tùm của khu rừng bao bọc lấy bãi tập như một bức tường tự nhiên. Ánh chiều tà len lỏi qua từng kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lốm đốm trên mặt đất. Gió thổi qua, làm những chiếc lá xào xạc, hòa cùng tiếng chim muông ríu rít gọi nhau, trước khi màn đêm buông xuống.
Không gian này đã quá quen thuộc với Hagan. Đây là nơi cậu đã dành vô số giờ để tập luyện, mài giũa từng động tác. Đối với nhiều người, đây chỉ là một bãi đất trống bình thường, nhưng với cậu, nó là nơi khởi đầu của giấc mơ, nơi cậu từng ngã xuống rồi lại đứng lên, nơi những giọt mồ hôi hòa lẫn với khát vọng mạnh mẽ trong lòng.
Mồ hôi lăn dài trên trán, Hagan siết chặt chuôi kiếm gỗ, hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục bài tập.
"Mình phải mạnh hơn... Ít nhất là đủ mạnh để có thể tự do đi lại trong ngôi làng này, đó là mục tiêu ban đầu mà mình đặt ra."
Cậu vung kiếm, từng nhát chém mạnh mẽ bổ xuống không khí, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
"Cha từng là một mạo hiểm giả. Ông đã chu du khắp nơi, đối mặt với quái vật và thực hiện vô số nhiệm vụ cho đến khi gặp mẹ và định cư ở đây. Mình cũng muốn trở thành mạo hiểm giả, cũng muốn được như cha. Muốn được khám phá thế giới rộng lớn này muốn được nhìn thấy nhiều thứ hơn, và... trở nên mạnh mẽ hơn."
Hagan dừng lại, chỉnh lại tư thế. Cậu nhớ lại những cuốn sách mình đã đọc, những ghi chép về thế giới bên ngoài, về những vùng đất xa xôi, về những vương quốc nguy nga và những hầm ngục ẩn chứa kho báu lẫn nguy hiểm chết người.
Hagan cầm cây thương gỗ của mình lên hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí mát lạnh của buổi hoàng hôn, rồi chậm rãi siết chặt cây thương gỗ trong tay. Cậu nhắm mắt, cố gắng nhớ lại từng dòng chữ trong cuốn sách về thương pháp mà mình đã đọc đêm qua.
"Thương là vũ khí của tốc độ và sự linh hoạt. Một nhát đâm chí mạng nhanh hơn bất kỳ đòn chém nào. Một chiến binh giỏi không chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn phải hiểu cách điều khiển trọng tâm và tận dụng toàn bộ cơ thể khi tấn công."
Mở mắt ra, Hagan bắt đầu di chuyển. Cậu đứng vững trên mặt đất, hai chân hơi khuỵu xuống để giữ thăng bằng. Theo những gì đọc được, trọng tâm thấp sẽ giúp cậu ổn định hơn khi tấn công.
Cậu siết chặt cán thương, dồn lực vào cánh tay rồi đâm mạnh về phía trước, một cú đâm cơ bản nhưng đầy uy lực. Không khí bị xé toạc, tạo ra một tiếng rít nhẹ. Hagan lùi lại một bước, xoay thương theo vòng cung, thực hiện một cú quét ngang.
"Cảm giác này... vẫn còn hơi cứng nhắc."
Hagan cau mày, điều chỉnh lại tư thế. Trong sách có nhắc đến việc sử dụng toàn bộ cơ thể để tạo ra lực, thay vì chỉ dựa vào cánh tay. Cậu hít một hơi sâu, rồi thử lại.
Lần này, cậu xoay hông cùng lúc với đường quét, giúp thương vẽ nên một vòng cung mạnh mẽ hơn. Sự khác biệt lập tức thể hiện, mũi thương lướt nhanh hơn, nhẹ nhàng mà vẫn đầy uy lực.
"Đúng rồi, phải như thế này!"
Hagan tiếp tục luyện tập, mỗi lần vung thương đều cố gắng cảm nhận trọng lượng của nó, điều chỉnh đường đi sao cho mượt mà nhất. Cậu không muốn chỉ biết mỗi thương pháp mà còn muốn hiểu sâu về cách sử dụng nó.
"Nếu muốn trở thành một mạo hiểm giả giỏi, mình phải nắm vững cả thương pháp lẫn kiếm thuật. Dù thương có lợi thế về tầm đánh, nhưng nếu kẻ địch áp sát thì sao? Mình không thể để bản thân bị động chỉ vì thiếu kỹ năng cận chiến."
Ý nghĩ đó thôi thúc cậu tiếp tục rèn luyện. Mồ hôi chảy dài trên trán, hơi thở bắt đầu gấp gáp, nhưng đôi mắt Hagan vẫn ánh lên sự kiên định. Cậu biết, con đường trở thành một mạo hiểm giả mạnh mẽ không hề dễ dàng.
Nhưng đó là con đường mà cậu đã chọn.
"Không ngừng cố gắng. Không được dừng lại. Mỗi nhát chém, mỗi giọt mồ hôi đều đưa mình đến gần hơn với mục tiêu!"
Cậu thở hổn hển, nhưng trong mắt vẫn ánh lên ngọn lửa quyết tâm. Một ngày nào đó, cậu sẽ rời khỏi ngôi làng nhỏ bé này và khắc tên mình vào lịch sử như một mạo hiểm giả thực thụ. Ít nhất nhất là cậu dám nghĩ như vậy
Mặt trời bấy giờ đã khuất dần sau những dãy núi, ánh hoàng hôn màu cam của chiều tà bây giờ đã chuyển màu. Cũng là lúc mà Hagan kết thúc buổi luyện tập và trở về nhà trước khi quá muộn. Cậu cũng không muốn mình về nhà quá trễ để rồi bị mẹ mắng la một trận vì đó hẳn là địa ngục, đến ông già nhà mình còn sợ bà ấy nữa mà, hẳn bà ấy là người đàn bà quyền lực nhất trong nhà.
Không gian tĩnh lặng hơn khi mặt trời biến mất hoàn toàn. Mặt trăng nhô lên, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, soi rọi khắp vùng đất. Bóng tối bắt đầu len lỏi vào từng góc nhỏ, nhưng không hề u ám mà lại mang theo một vẻ đẹp yên bình. Đom đóm cũng bắt đầu xuất hiện, chớp tắt trong bụi cỏ như những viên ngọc nhỏ phát sáng giữa đêm đen.
Hagan đứng giữa không gian ấy, hít một hơi thật sâu. Không khí ban đêm mang theo chút se lạnh, nhưng lại dễ chịu vô cùng. Cậu cảm nhận được nhịp đập của thế giới, một sự luân chuyển vĩnh hằng giữa ngày và đêm, giữa ánh sáng và bóng tối. Và đâu đó trong lòng, cậu biết rằng mình cũng chỉ là một phần nhỏ bé của dòng chảy ấy một kẻ đang tìm kiếm con đường của riêng mình trong thế giới rộng lớn này.
Hagan siết chặt cây thương gỗ trong tay, mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở vẫn dần ổn định sau buổi luyện tập kéo dài. Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm vừa buông xuống, những vì sao lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt đầy quyết tâm.
"Mình không có năng lực thiên bẩm, không có ma pháp mạnh mẽ như Evelyn, cũng chẳng phải con nhà quý tộc hay gì cả..."
Cậu đưa tay siết chặt chuôi thương hơn.
"Nhưng điều đó không quan trọng. Rồi sẽ có một ngày nào đó, mình cũng sẽ để lại dấu ấn trên thế giới này."
Hagan hít một hơi thật sâu, rồi vung thương về phía trước. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh của màn đêm, nhưng trong lòng cậu, một ngọn lửa âm ỉ vẫn đang cháy rực.
"Bởi vì...đây là câu chuyện của mình, và chỉ mình mới có thể viết nên hồi kết của nó!"