
Nguyễn Ánh Hồng
“Có yêu cầu gì không?”
Doãn Minh Trạch không muốn mang ơn nguời khác, nên truớc khi rời đi, hắn muốn biết được là Tô Ninh có cần gì không.
“Cưới tôi.”
Doãn Minh Trạch ngạc nhiên, Tô Ninh vậy mà lại muốn kết hôn với hắn.
“Tại sao?”
Doãn Minh Trạch ngồi xuống, đối diện với Tô Ninh, hắn muốn biết lý do.
“Tôi muốn rời khỏi Tô gia.”
Rời khỏi Tô gia? Chẳng phải là Tô gia mới đón cô về nhà vài hôm trước thôi sao?
“Cô không muốn về Tô gia, tại sao mấy hôm trước cô không từ chối về đó với họ?”
Không từ chối ư? Dĩ nhiên là cô muốn, nếu như biết là về đó sẽ không được đối xử một cách công bằng.
Hai người anh trai, Tô Minh và Tô Vũ, luôn không biết đúng sai mà hắt hủi em gái ruột và bênh cô em gái con của mẹ kế.
Đáng kinh tởm hơn, là Tô Văn -ba của cô. Ông ta còn hơn cả một con quỷ. Vì không muốn con gái riêng của mình phải chịu ấm ức mà nhẫn tâm đẩy con gái đi tiếp khách để dành được một vị trí thực tập trong công ty của Doãn gia cho con gái riêng của mình -Tô Nhiên.
“Tôi đồng ý. Vậy chúng ta đăng ký kết hôn trước, ngày mai tôi sẽ mang sính lễ tới.”
Nói là làm, Doãn Minh Trạch cùng với Tô Ninh cầm cuốn sổ đăng ký kết hôn trước trụ sở chính, ai cũng hài lòng với việc này.
“Cô về Tô gia truớc, ngày mai tôi sẽ mang sính lễ sang.”
Nói xong, cả hai tạm biệt nhau.
Cầm sổ đăng ký kết hôn trên tay, nhiều suy nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu Tô Ninh.
Cô không biết đây có phải sự lựa chọn đúng đắn không, nhưng trước mắt là có thể rời khỏi Tô gia.
Về tới nhà, chưa kịp đặt chân vào, Tô Ninh đã bị Tô Văn đứng đợi sẵn, thẳng tay tát vào mặt cô một cái.
“Đồ con gái lẳng lơ, mày còn biết vác mặt về đây sao?”
“Lẳng lơ? Ông chưa hỏi tôi mà đã gán tội cho tôi sao?”
Tô Ninh ôm lấy má, nhìn thẳng vào Tô Văn: “Sao ông không hỏi xem, đứa con gái tốt Tô Nhiên xem cô ta đã làm gì?”
Tô Nhiên đứng bên cạnh Tô Văn, không hề tỏ ra là thấy có lỗi, tiến lên phía trước đứng đối diện Tô Ninh.
“Chị, em biết là ở độ tuổi này con gái nào cũng có chút bồng bột. Nhưng chị cũng đừng vì thế mà cãi lại lời ba chứ, ba cũng là muốn tốt cho chị.”
Chát.
Tô Ninh thẳng tay tát mạnh vào mặt Tô Nhiên, cô ta ngạc nhiên nhìn cô.
“Vì muốn tốt cho tôi sao? Vì muốn con gái nuôi có vị trí thực tập trong tập đoàn Doãn thị mà đưa con gái ruột tới tiếp khách cho một lão già ngoài sáu mươi?”
“Ngậm miệng. Mày nói chuyện với ba mày bằng giọng đó sao?”
Tô Văn bị lời nói của Tô Ninh làm cho tức đến mức ông ta muốn ngất tại chỗ.
“Ba, ba bình tĩnh. Chắc là vì chị vẫn còn giận con là người sẽ giúp cho Tô thị sẽ được Doãn thị để mắt tới…”
“Cô tốt nhất đừng có gọi tôi bằng chị, tôi thấy kinh tởm.”
Nói xong, Tô Ninh đẩy Tô Văn với Tô Nhiên qua một bên, sau đó đi vào trong nhà.
“Tô Nhiên, con cứ yên tâm. Con hãy cố gắng ở tập đoàn Doãn thị, sau đó sẽ được Doãn Minh Trạch để ý tới. Còn con nhỏ Tô Ninh đó, ta sẽ nghĩ cách gả nó cho lão già kia.”
“Sao vậy? Ba muốn gả ai cho một lão già vậy?”
Tô Minh với Tô Vũ đi vào, hình như là có chuyện gì đó khiến hai anh em thấy khó chịu nên mặt có vẻ không vui
“Anh cả, anh hai.”
Tô Niên chạy lại gần với Tô Minh Tô Vũ, định ôm hai anh trai như mọi lần nhưng lại bị cả hai tránh né.
“Anh cả, anh hai. Hai người sao vậy?”
Thấy thái độ của Tô Minh với Tô Vũ có gì đó khác lạ, Tô Nhiên có chút dự cảm không lành.
“Ba, có phải ba nên nói rõ với chúng con chuyện của Tô Ninh ngày hôm qua không?”
Tô Vũ đẩy Tô Nhiên qua một bên rồi đi lại, ngồi đối diện với Tô Văn.
“Tô Vũ, ý của con là gì?”
Hình như Tô Minh Tô Vũ đã phát hiện ra điều gì đó cho nên mới hỏi Tô Văn như vậy.
Tô Văn mặc dù cũng nhận ra nhưng ông vẫn bình tĩnh, hỏi lại Tô Minh Tô Vũ.
“Ba, con không ngờ ba lại quá đáng đến mức chỉ vì muốn cho Tô Nhiên vào làm trong tập đoàn Doãn thị mà lại bắt Tô Ninh đi tiếp khách.”
Tô Nhiên thấy Tô Minh với Tô Vũ đã biết hết chuyện, cô ta có chút chột dạ.
“Anh cả, anh hai, hai người đừng trách ba. Ba cũng không muốn làm như vậy. Tại em, tại em nên ba mới…”
“Tô Nhiên, chuyện này người bị trách chính là em đấy. Nếu em có thực lực thật sự thì sợ gì mà không vào Doãn thị được chứ?”
“Đúng vậy, anh thấy anh cả nói đúng đấy. Tô Nhiên, em tốt nhất là nên nói sự thật.”
Bình thường dù Tô Nhiên có làm gì sai thì hai người anh Tô Minh Tô Vũ vẫn sẽ đứng về phía cô ta. Nhưng lần này lại khác cho nên cô ta rất sợ hãi.
“Anh cả, anh hai, là tại em sợ sẽ không vào vào được Doãn thị nên…”
“Là do em sợ hay em muốn Tô Ninh mất mặt?”
Tô Vũ tức giận hét lớn.
Tô Văn thấy Tô Nhiên bị doạ cho đến điếng người, ông ta lại tiếp tục bênh.
“Hai thằng có thôi đi không? Có thấy là Tô Nhiên em gái các con sợ đến mức không nói được lời nào rồi không?”
Thấy ba vẫn như mọi lần, vẫn bênh Tô Nhiên, Tô Minh với Tô Vũ không cảm thấy gì là lạ. Nhưng quả thực, chuyện lần này là do Tô Nhiên quá đáng.
“Tô Nhiên là con gái ba, vậy Tô Ninh không phải sao?”
Tô Ninh đứng trên tầng, chứng kiến hết đầu đuôi câu chuyện. Không hiểu vì sao lần này mà hai ngươi anh trai Tô Minh với Tô Vũ lại bênh vực mình, nhưng lời mà Tô Vũ vừa nói, quả thực đã khiến cô phải suy nghĩ từ hôm qua cho đến hôm nay.
Tô Nhiên là con gái ruột của Tô Văn, Tô Ninh cô cũng là con gái ruột của Tô Văn, nhưng tại sao Tô Nhiên lại luôn được thiên vị hơn?
Không muốn nghe thêm, Tô Ninh liền bỏ vào phòng.
Nửa tiếng sau, Tô Ninh vừa tắm xong liền có tiếng gõ cửa phòng. Nhanh chóng khoác áo khoác mỏng lên rồi đi ra gõ cửa.
“Tô Ninh, em mới tắm xong sao?”
Tô Minh với Tô Vũ, mỗi người bưng một khay đồ ăn với nước uống đứng trước cửa phòng, Tô Ninh có chút tò mò.
Không nói gì, Tô Ninh chỉ khẽ gật đầu.
“Bữa tối không thấy em xuống ăn nên bọn anh đã chuẩn bị riêng những món em thích rồi mang lên.
Thì ra, hai khay đồ ăn nước uống trên tay Tô Minh với Tô Vũ lại chính là dành riêng cho Tô Ninh cô.
Tô Ninh mở cửa phòng lớn hơn để Tô Minh với Tô Vũ đi vào.
“Hai anh còn chuyện gì không?”
Tô Minh với Tô Vũ nhìn nhau rồi lắc đầu.
“Vậy em cảm ơn bữa tối, bây giờ không còn gì thì hai anh về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, Tô Ninh đẩy hai anh trai ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa phòng.
Nhìn đồ ăn mà hai anh em Tô Minh Tô Vũ mang tới, không biết là có ý đồ gì, nhưng vì từ trưa đến giờ cô cũng chưa ăn gì nên là không để ý, ngồi xuống rồi ăn đồ ăn hai anh mang tới.
Sáng hôm sau, Tô Ninh thức dậy thì đã thấy dưới nhà có tiếng nói lớn. Cô tò mò liền thay quần áo rồi cũng đi xuống xem.
Bên trong nhà, người ra người vào, người cầm đồ lớn người cầm đồ nhỏ đứng đầy trong nhà.
“Nhà họ Doãn mang sính lễ tới: một nửa tài sản của Doãb gia, mười căn biệt thự gần hồ thành phố B, hai xe oto rolls royce và hai mươi khu trung tâm mua sắm tại các trung tâm thành phố lớn nhỏ trong nước.”
Quản gia nhà họ Doãn liệt kê sính lễ của Doãn gia mang tới để cầu hôn con gái nhà họ Tô.
Thấy nhiều sính lễ đều có giá trị cao, Tô Văn với Tô Nhiên đều ngạc nhiên.
“Không biết là Doãn gia muốn cưới con gái nào của Tô gia mà lại mang nhiều sính lễ có giá trị lớn như vậy tới đây?”
Quản gia Doãn gia định trả lời nhưng chưa kịp nói đã bị Tô Nhiên cướp lời: “Ba, con phải hỏi sao? Tô gia ngoài con ra thì làm có tiểu thư nào nữa chứ?”
“Phải phải, Tô Nhiên của chúng ta vừa tài giỏi lại vừa xinh đẹp, chưa vào làm trong công ty của tập đoàn Doãn thị liền đã lọt vào mắt xanh của nhị thiếu gia Doãn Minh Trạch.”
Tô Văn với Tô Nhiên nhìn nhau cười lớn, cả hai vui sướng một cách thái quá khiến cho Tô Ninh đứng phía sau lắc đầu.
“Xin hỏi… đây là vị tiểu thư nào của nhà ông vậy?”
Quản gia không nhớ là Tô gia có người con gái này, bèn nhìn lại thật kĩ nhưng không phải là người mà nhị thiếu gia của ông đề cập tới.
“Quản gia, đây là con gái nhỏ của tô, tên là Tô Nhiên.”
“Vậy thì không phải rồi. Tiểu thư Tô gia mà nhị thiếu gia của chúng tôi muốn cưới chính là đại tiểu thư Tô Ninh.”