Chương 1: Sói và cừu
avatar

Dạ Nguyệt

14/03/2025
Anh Không Dịu Dàng

Trong phòng bao nhỏ có hai cô gái say rượu nói nhảm.

“Tên bạn trai khốn nạn của cậu mà để bà đây gặp được, bà sẽ cho hắn ta vài cái bạt tai rồi thêm một cú đá vào hạ bộ, khốn nạn!” Lạc Tập Du vừa nói vừa giơ chân lên đá về phía trước, chiếc giày cao gót màu đen của cô theo đó bị văng vào góc phòng.

“Ừ, đánh bỏ mẹ nó đi! Cmn, chim đã bé tí lại còn xuất nhanh nữa chứ.” Trịnh Kế Trinh vừa nấc cụt vừa đấm tay vào không khí, đúng lúc này điện thoại của cô ấy bỗng reo inh ỏi. Cô nàng lập tức bắt máy, giọng nói uể oải: “Alo? Ai đấy?” “Mày sắp chết rồi thì đừng gọi cho tao nữa!”

Giọng nói như mếu của người đàn ông từ trong điện thoại vọng ra: “Anh bị tai nạn xe, đang ở phòng cấp cứu trong bệnh viện.”

“Hả? Vẫn chưa hẹo à?” Cô ta ngạc nhiên.

“Chưa, cmn đau chết mất! Hu hu…” sau đó là một tràng tiếng khóc tru tréo.

“Ồ, để tôi với Tập Du qua xem.” Trịnh Kế Trinh bỗng tỉnh rượu phân nửa, vội vàng cất điện thoại, kéo cô bạn thân Lạc Tập Du đang say bí tỉ lên taxi rồi cùng nhau chạy đến bệnh viện.

Phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố đông nghịt người, toàn những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch.

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, mang vẻ đẹp lai Âu Mỹ, gương mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, toàn thân nóng ran nằm ở góc giường bệnh. Cho dù là nhíu mày, tức giận hay mím chặt môi, từ hắn vẫn toát ra loại sức hút khó cưỡng.

Hắn nắm chặt thành giường bằng sắt, cố gắng kiểm soát ham muốn giao hoan đang cuồng nhiệt trong cơ thể. Nhưng giống như sắp thất bại rồi. Lúc này hắn chẳng khác gì một con thú hoang, hễ mở mắt ra là chỉ nhìn thấy phụ nữ, tai cũng chỉ nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện, ngay cả khi nhắm mắt lại thì trong đầu cũng chỉ toàn là hình ảnh thân thể phụ nữ.

Hắn sắp phát điên rồi!

“Đại ca, hay để em tìm cho anh một…”

Hắn mở trừng mắt, tia máu chằng chịt nhìn hung tợn vô cùng. Anh bạn kia sợ toát mồ hôi, đi đi lại lại cầu cho bác sĩ đến nhanh lên.

“Đưa người nhà của cậu lên khoa nam, phòng 509, sẽ có người tới kiểm tra!” Một bác sĩ đi tới đưa giấy chỉ dẫn cho anh ta.

“Đại ca, ráng chịu thêm chút nữa, em đưa anh lên phòng rồi đi làm các thủ tục!”

—-

Lúc này tại hành lang khoa hồi sức cấp cứu. Trịnh Kế Trinh lại đặt Lạc Tập Du đang say xỉn nằm vào dãy ghế chờ, rồi vội vàng hỏi y tá xem bạn trai mình đang ở đâu. Cô ta nghĩ rằng Lạc Tập Du đang say cũng giống với vài người nhà bệnh nhân khác nằm ngủ trên ghế sẽ không sao, nên mới theo y tá đến khoa ngoại cấp cứu.

Bỗng đâu có một lượng lớn người bị đưa vào khoa chấn thương. Phòng cấp cứu người ra người vào, rất nhiều người nhà đang cần chỗ trống, nên đương nhiên sẽ có người tỏ ra khó chịu với Lạc Tập Du vì cô đang chiếm dụng tới tận ba chỗ ngồi.

Lạc Tập Du bị người ta xô đẩy, gọi dậy thậm chí có người còn mắng, cô ngơ ngác đứng dậy xin lỗi rồi theo bản năng loạng choạng đi theo về phía thang máy. Mò mẫm tìm trúng căn phòng 509 mở cửa bước vào. Đi về phía giường.

“Về nhà rồi!” Trong cơn say, cô hoàn toàn không ý thức được tình hình hiện tại, cứ thế ngả người ngã phịch xuống nằm đè lên trên người đàn ông đang bị bỏ thuốc, toàn thân hắn chợt ứng đờ.

“Ưm…” Hoắc Chấn bị thân thể mềm mại nằm đè lên người, còn nồng nặc mùi rượu. Chẳng những thế còn cọ cọ vào ngực mình, hắn bỗng như biến thành một con thú hoang đói khát tham lam hít hà mùi ruợu và hương thơm thoang thoảng trên người cô.

Khi bàn tay thô ráp của hắn chạm vào đường cong sau lưng cô, cảm giác khao khát lập tức trỗi dậy, lý trí nhanh chóng bị nhấn chìm.

Vừa hay lúc này cửa phòng bệnh mở ra. “Tôi nói rồi gọi người yêu anh ta tới. Bằng không sợ sẽ để lại di chứng đấy!”

“Em hỏi rồi nhưng…”

Bác sĩ Âu Khải Văn nhìn thấy người bạn thân bị bỏ thuốc đang ôm mỹ nữ liền hỏi ngay: “Đã có giải dược rồi?”

“Ừm!” Toàn bộ giác quan của Hoắc Chấn giờ đều tập trung vào cô gái say xỉn trong lòng nào có hay biết bạn mình hỏi gì.

Thấy vậy, Âu Khải Văn nhướng mày nhìn anh chàng đang tròn mắt đứng bên cạnh cười sau đó kéo anh ta ra ngoài. Còn chu đáo đóng cửa giúp.

Lúc này, Hoắc Chấn chẳng còn quan tâm tới bất cứ điều gì ngoài việc thỏa mãn ham muốn của bản thân.

Còn Lạc Tập Du lại đang đứng dạng chân hai bên người hắn, vung tay vung chân bắt đầu nói năng lung tung: “Tên xấu xa, đồ dê xồm, biến thái, tôi không phải là bị ế đâu nhé, do tôi rất kén chọn đấy!”

“Ừ ừ.” Hắn nằm trên giường mặc kệ cô lăn lộn trên người mình, hoàn toàn không muốn quan tâm, một tay vội vàng cởi khóa quần, tay kia thì sờ đến khu bí mật của Lạc Tập Du.

Cô không hiểu hắn đang làm gì, liền hỏi: “Anh làm gì mà cứ sờ soạng chỗ đó của tôi vậy? Còn bóp mạnh như thế nữa?”

Lúc Lạc Tập Du cúi xuống bị mất đà ngã nhào, đầu đập vào khuôn ngực rắn chắc của hắn. Sau đó, cô lại ngơ ngác liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi là nhân viên mới đến, rất xin lỗi tiền bối!”

“Cô em là nhân viên ở đâu vậy?” Đôi mắt hắn đẹp sắc sảo ánh lên tia ham muốn mãnh liệt, quần tây vừa cởi ra dưới quần lót con chim sưng tấy lập tức căng phồng như sắp nổ.

“Hiện tại đang làm thực tập cho công ty La La, bộ phận thiết kế đồ chơi tình ái ạ, tôi tên là Lạc Tập Du, chào anh.” Cô vừa lắc lư vừa gật đầu vỗ ngực giới thiệu bản thân, sau đó cau mày nhìn vào cây gậy dữ tợn trước mặt.

Lạc Tập Du chống tay cúi người mở to mắt ghé tới gần quan sát. Sau đó lại dụi mắt rồi vươn tay muốn cầm nó lên, nhưng bị hụt, cả người ngã ngửa ra sau: “Tiền bối, anh thật lợi hại, kiểu dáng Âu Mỹ này chắc chắn sẽ cháy hàng trong ngày lễ độc thân 11/11, mọi người sẽ tranh nhau sứt đầu mẻ trán cho mà xem.”

Hoắc Chấn chẳng muốn quan tâm Lạc Tập Du đang nói nhảm gì, đôi mắt sắc sảo của hắn chỉ nhìn thấy một thứ duy nhất: chiếc quần lót màu xám!