
Phương Thảo
Bầu trời trong xanh pha tạp những tia nắng sớm đang chiếu rọi mặt đường vừa mới đổ lớp nhựa màu đen óng, hai bên đường là những hàng quán đang mở toang cửa để đón khách buổi sớm. Mùi thơm của những chiếc màn thầu nhân thịt, hay nồi cháo nóng đang nhả khói nghi ngút khắp quán xá dọc đường cũng đủ khiến bụng của dân tứ phương reo lên.
Cảnh tượng này tuy giản dị, nhưng nhiều năm về sau muốn thấy cũng không được, vì thay vào đó là những ngôi nhà cao tầng bắt đầu mọc lên như nấm, che khuất cả chốn cổ xưa yên bình.
Đứa trẻ năm nay sáu tuổi, vừa hay ngày hôm nay sẽ bước chân vào tiểu học Mẫn Đức nằm trên con đường thô sơ đầy đất đá.
Tuỳ Tự nắm tay mẹ rải từng nhịp chân sáo, đôi chân nhỏ thoăn thoắt không thể nào giảm tốc độ. Cậu không muốn ngày đầu tiên đến trường bị trễ, như thế rất không phải phép, cậu cho rằng cô giáo sẽ không hài lòng với đứa trẻ vào ngày đầu đã vi phạm. Mới còn nhỏ nhưng đứa trẻ này cũng ý thức được trách nhiệm và kỷ luật của mình. Trong ngõ nhỏ lúc đấy vẫn thường khen ngợi Châu Quý Nhiên có đứa con thật ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Đường từ nhà đi đến trường học Mẫn Đức mất chừng nửa tiếng. Đi nhanh hay chậm cũng chỉ xê dịch thêm vài phút.
Châu Quý Nhiên xót thương đứa trẻ của cô, cô dừng lại một chốc, khuỵu đầu gối xuống, dùng chiếc khăn sữa vắt ở bên hông cặp của Tuỳ Tự, lau đi mồ hôi lấm tấm trên vầng trán sáng ngời của nó.
“Con có mỏi chân không? Mẹ cõng con nhé.”
Vẻ ôn tồn của người mẹ đậu lên đôi mắt long lanh của đứa trẻ.
Vài năm đổ lại đây, sức khoẻ của Châu Quý Nhiên ngày càng xuống dốc. Cô chỉ mới hai mươi tám gần hai mươi chín, nhưng căn bệnh tim ngày ngày dày vò thể xác của cô, nên trông cô gần như người chạm tuổi tứ tuần.
Thế nhưng đó chưa phải là điểm dừng, gần đây Châu Quý Nhiên phát hiện bản thân có khối u ở buồng trứng, khiến chính cô hằng ngày đau đớn tới mức thần sắc bị rút kiệt.
Chuyện này cô chưa cho Tuỳ Húc và Tuỳ Tự biết. Mục đích vì cô không muốn họ lo lắng đến nặng đầu. Nhất là trẻ nhỏ, khoảng hai năm trước biết tim của cô có vấn đề, Tuỳ Tự năm ấy hơn bốn tuổi một chút, đã biết xót thương cho mẹ của cậu. Khi ấy cậu thường nói với Châu Quý Nhiên, “Mẹ đừng làm nặng, để con giúp mẹ.”
Hành động ngô nghê của đứa nhỏ làm cho người mẹ như cô mủi lòng. Cảm giác sinh được cậu con trai hiểu chuyện rất đáng tự hào.
“Không sao đâu ạ, con có thể tự mình đi. Mẹ để con đi trước rồi bảo vệ cho mẹ.” Giọng nói non nớt của Tuỳ Tự văng vẳng bên tai Châu Quý Nhiên làm cô bật cười. Mấy năm nay, sinh được đứa trẻ này, trong nhà có không ít tiếng cười. Nhờ Tuỳ Tự ngoan ngoãn, cho nên dưỡng dục cậu không hề làm Châu Quý Nhiên khổ sở.
Cô xoa đầu đứa nhóc, thủ thỉ với nó vài điều, “Con ngoan, vậy nắm chặt tay mẹ rồi chúng ta đi tiếp nhé.”
“Vâng ạ!”
Tuỳ Tự cười tít cả mắt. Trẻ con luôn là viên ngọc trong sáng không vương chút bụi trần.
Nhìn con trai lớn lên thông minh sáng dạ, Châu Quý Nhiên vừa biết ơn trời cao, nhưng cũng sinh thêm cảm giác đau lòng. Vì cô biết, cơ thể còn chút hơi tàn này của cô có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, cô sẽ không được chứng kiến quá trình trưởng thành của đứa nhóc mang dáng vẻ ngây ngô đang háo hức với buổi lễ khai giảng đầu tiên trong cuộc đời nó.
***
Tuỳ Tự rất nhanh được thầy cô giáo và bạn bè ở trường quý mến.
Những năm vừa qua, thành tích xuất sắc nhất đều được cậu nhóc tự tin giành lấy.
Người làm mẹ là Châu Quý Nhiên cũng vui lây.
Hiện giờ công việc thường ngày trong nhà như quét dọn, giặt giũ, thậm chí là vo gạo để nấu cơm, Tuỳ Tự đều san sẻ với Châu Quý Nhiên. Đứa nhóc không sợ cực khổ, luôn lo lắng hơi thở của mẹ nó đang ngày càng yếu ớt dần.
Cho nên thời gian sau giờ học, Tuỳ Tự tranh thủ hoàn thành bài tập trên lớp thật nhanh để làm việc nhà.
Dạo gần đây, Tuỳ Húc, chồng của Châu Quý Nhiên, cũng là cha của Tuỳ Tự thường xuyên rời khỏi nhà từ sớm, đến khi quay trở về thì trời đã chuyển đen, hoặc không thì sẽ là mảng trời tờ mờ sáng.
Châu Quý Nhiên là người Miên Dương, nhưng xuất thân từ gia đình khá giả. Năm đó kết duyên cùng Tuỳ Húc, họ chuyển lên Tứ Xuyên sống, với mong muốn có một cuộc sống cơm canh đạm bạc, gia đình đầm ấm.
Thuở ban đầu, Châu Quý Nhiên ở nhà làm nội trợ, quán xuyến nhà cửa, do cô không học đủ cao để xin công việc văn phòng giống như Tuỳ Húc.
Tuỳ Húc không ép buộc Châu Quý Nhiên phải đi làm lụng vất vả, vì lương bổng của anh ta dư dả để nuôi gia đình nhỏ này.
Đến một năm sau khi sinh được con trai đầu lòng, hai người họ có lúc rất khăng khít. Bởi vì bên nội từ lâu đã hy vọng Châu Quý Nhiên sanh được một quý tử để nối dõi họ Tuỳ.
Nhà họ Tuỳ là mớ tấu sớ phong tục cổ hủ truyền thừa từ nhiều đời cho đến tận bây giờ. Nào là con dâu bắt buộc phải ở nhà chu toàn cơm nước cho chồng, hoặc đứa trẻ đầu tiên của Tuỳ Húc và Châu Quý Nhiên buộc phải là con trai thì mới mang đến điềm lành.
Thế nhưng lúc đó Châu Quý Nhiên không bị làm khó dễ, vì cô ấy đã đáp ứng cho nhà họ Tuỳ hai điều kiện tiên quyết ấy.
Tuy nhiên dạo gần đây, bà Nghiên không còn vui vẻ gì với đứa con dâu này. Châu Quý Nhiên ngầm đoán, bà muốn vứt bỏ cô sang một bên có lẽ vì cô không còn sống được bao lâu nữa.
Hôm nay khi trời cao vừa ló dạng sau những rặng mây lam nhạt, tiếng cửa gỗ kẽo kẹt hé mở phá tan bầu không khí yên tĩnh vốn có của ngôi nhà, Tuỳ Húc lặng lẽ bước chân vào nhà. Anh ta ngồi xuống sàn, tháo giày, cởi vớ, tiện tay treo áo khoác lên giá đồ, nhón gót đi vào bên trong.
Vừa định mở cửa phòng ngủ, phía sau lưng của Tùy Húc vang lên giọng nói nhu hoà, “Anh về rồi đấy à?”
Châu Quý Nhiên không giống như người phụ nữ ghen tuông trách móc chồng mình vì sao cả đêm không về nhà. Mặc cho tần suất của việc này ngày càng gia tăng, cô ấy cũng chẳng đoái hoài đến.
Châu Quý Nhiên cho rằng có thể số cô đã tận, nên chẳng muốn tranh giành người đàn ông vốn đã cạn tàu ráo máng với cô.
Tuỳ Húc nhễ nhại mồ hôi quay lưng sang nhìn Châu Quý Nhiên. Phàm làm chuyện sai trái nhất định sẽ để lộ sơ hở.
Châu Quý Nhiên nhớ rõ, sáng hôm qua ra khỏi nhà, Tuỳ Húc mặc chiếc áo polo màu xám ghi, quần áo đóng thùng lịch thiệp, đúng chuẩn mực trưởng phòng của công ty chuyên về phần mềm máy tính.
Thế nhưng lúc này, chiếc áo kia mang một vết son hồng nhạt trên ve áo. Cho dù Tuỳ Húc có sơ vin gọn gàng đến mức nào chăng nữa cũng không thể qua mắt trực giác của phụ nữ.
Tuỳ Húc nhìn Châu Quý Nhiên nhưng không đáp, yết hầu của hắn nhấp nhô lên xuống, chưa biết mở lời thế nào để lấp liếm dấu vết vụng trộm của hắn.
Dáng người mảnh khảnh của Châu Quý Nhiên vụt quay đi như chưa hề thấy gì, từng bước hướng về phía chiếc ghế tựa cũ kỹ.
Bàn tay khẳng khiu với lấy ấm trà nóng vừa pha, rót ra hai tách, một cho cô, một đặt ở trên bàn kính đối diện, mở lời thứ hai với Tuỳ Húc, “Anh ngồi xuống dùng trà cho tỉnh táo.”
Tuỳ Húc nheo con ngươi một cách nghi hoặc, chính hắn cũng nhận ra sự khác thường của Châu Quý Nhiên, nhưng chẳng vội đi khai chuyện gian díu của hắn với ả đồng nghiệp.
Hắn làm theo lời Châu Quý Nhiên, an tĩnh ngồi xuống ghế, vẫn mang dáng vẻ tri thức của hắn ra đối đáp, “Em có bệnh trong người, sao không nghỉ ngơi thêm chốc lát mà lại dậy sớm quá…”
“Tuỳ Húc.”
Châu Quý Nhiên nhấp ngụm trà nóng để làm dịu cổ họng nóng rát như bị ngọn lửa ẩn náu trong lồng ngực thiêu đốt, sau đó cảm thấy ổn thoả mới nói, “Nếu anh đã có người bên ngoài, chi bằng chúng ta ly hôn đi. Anh không cần mất công đi sớm về khuya như vậy nữa.”
“Nhiên Nhiên, em đang nói chuyện nực cười gì thế?”
Châu Quý Nhiên phì cười, “Em không sống được bao lâu nữa rồi, trong khi anh mới bước qua ngưỡng ba mươi, em không thể níu chân anh ở mãi một chỗ.”
Tuỳ Húc vuốt mặt, hắn tưởng mình đang trong giấc mơ, nơi mà người bị hắn phản bội sẵn lòng thứ tha cho hắn. Trước đó hắn còn tưởng cô sẽ làm một trận ầm trời, đi bêu xấu khắp thiên hạ về kẻ làm chồng như hắn đã lợi dụng thời cơ lúc cô lâm bệnh để đi gian díu với người phụ nữ khác.
Nhưng Tuỳ Húc không ngờ, Châu Quý Nhiên đến cuối cùng vẫn bao bọc hắn tới mức tự dùng dao đâm ngược bản thân, có đau cô cũng giấu trong lòng.
Chuyện đó đột nhiên khiến cho sống mũi của Tuỳ Húc cay lên, hắn cảm thấy bản thân là thứ đê tiện nhất trên đời. Có điều hắn không thể nào vì người vợ trước mặt mà gạt bỏ cô nhân tình trẻ trung bên ngoài, nên hắn chỉ nói, “Nhiên Nhiên, anh thật sự có lỗi với em rất nhiều. Em ra điều kiện đi, em muốn anh bù đắp những gì, anh sẵn lòng đáp ứng nguyện vọng đó cho em. Ngay cả căn nhà này, anh sẽ để cho em và Tuỳ Tự, anh…”
“Người chết không thể mang theo bất kỳ thứ gì.” Châu Quý Nhiên bình thản đáp, “Mấy năm qua vì em bị bệnh nên không thể tổ chức một bữa sinh nhật trọn vẹn cho Tuỳ Tự. Nhưng thằng bé rất hiểu chuyện, nó không kêu ca một lời nào. Nó chuẩn bị lên sơ trung, sinh nhật của nó sau ngày thi, nhưng bây giờ tổ chức sớm rồi mời ông bà lên chung vui được không? Sau đó thì đợi Tuỳ Tự hoàn thành kỳ thi, em sẽ cùng anh làm thủ tục ly hôn. Chí ít anh hãy làm điều đó vì con.”
“Anh đồng ý.”
Ba chữ này đã mở đầu cho một cuộc sống hôn nhân mà Châu Quý Nhiên từng khao khát được trải qua trọn vẹn, cùng Tuỳ Húc đầu bạc răng long đến tàn hơi cuối cùng.
Thế nhưng cũng là ba chữ này, ngay bây giờ liền cắt đứt một đoạn tình duyên đã đi đến kết thúc. Chấm dứt những chuỗi ngày đã từng là vợ, là chồng, và để Châu Quý Nhiên đủ cảm nhận được tình cảm của một người không phải sẽ trường tồn mãi mãi.
***
“Mẹ…” Tuỳ Tự bối rối quay sang nhìn Châu Quý Nhiên.
“Có chuyện gì, nói mẹ nghe xem nào.”
Châu Quý Nhiên tích cực lắng nghe lời cậu muốn nói trong lúc cô đang đi tìm chiếc áo bông dày dặn để khoác lên cơ thể mỏng manh.
Dù là mùa hè, nhưng trong người của Châu Quý Nhiên không khỏe, lúc nào cũng cần có một chiếc áo đủ dày để ấp ủ khoang ngực thở mệt của cô.
“Mẹ có cảm thấy vui không?” Sau một lúc ấp úng, cuối cùng Tuỳ Tự cũng nói ra được những lời này.
Thấy đứa trẻ cau mày lo lắng hỏi mình, Châu Quý Nhiên tưởng rằng sắc mặt của cô kém đến mức để lộ ra sự yếu ớt. Cô mau chóng với tay lấy hộp phấn trên bàn dặm thêm lên mặt, ôn tồn trả lời Tuỳ Tự, “Đương nhiên là mẹ hạnh phúc. Vì ngày này mười một năm trước đã có một thiên thần hạ sinh trong lòng mẹ. Cho nên ngày hôm nay, Tuỳ Tự hãy ăn thật nhiều món ngon nhé. Nhà hàng mà ba đã đặt rất nổi tiếng đấy.”
Ban đầu Châu Quý Nhiên dự định tổ chức tiệc sinh nhất trong căn nhà nhỏ cùng với người lớn trong gia đình, thắp nến, ca hát, mang đến một kỷ niệm đẹp cho Tuỳ Tự. Nhưng Tuỳ Húc nói, thân thể cô ốm yếu, làm như thế rất bất tiện, hắn nói ra ngoài ăn uống giúp cô đỡ cực nhọc chuẩn bị.
Tuỳ Tự do dự một lúc lâu thì gật đầu. Đứa trẻ dường như chẳng quan tâm đến sinh nhật của mình. Đôi mắt sâu thẳm ấy dán chặt lên biểu cảm của Châu Quý Nhiên. Nó quan sát rất lâu, đến khi thấy mẹ của mình không cảm thấy bất trắc về điều gì mới dời tầm mắt đi.
Năm đó, Tuỳ Húc làm ăn ở công ty kiếm trác được khá nhiều tiền, nên cuộc sống gia đình họ không mảy may vướng bận về đồng ra đồng vào.
Ít có ai ở đây dám bắt một chiếc taxi để đến một địa điểm bất kỳ. Càng xa họ càng không dám, vì họ sợ đến được nhưng không có tiền để trả sẽ xấu hổ hơn nhiều. Còn Châu Quý Nhiên đã quen với việc dùng taxi để đến bệnh viện thăm khám, chung quy đều do Tuỳ Húc nói không có thời gian để đưa cô đi.
Kể cả ngày hôm nay cũng thế, Tuỳ Húc đưa cho Châu Quý Nhiên một khoản tiền xe để cô và Tuỳ Tự đến nhà hàng trước, hắn sẽ tới sau vì phải hoàn thành cho xong dự án ở công ty.
Xe rảo bánh không nhanh không chậm trên phố. Đang bước vào tháng hè, phố xá bên đường đông đúc người qua lại. Trời nóng như thế này, đi dạo phố để đón ngọn gió vẫn tốt hơn ở khư khư trong nhà chịu cái nóng ngột ngạt.
Bốn mươi phút sau, xe dừng ngay phía trước nhà hàng Giang Hoa, một chi nhánh nổi tiếng của Giang Hoa ẩm thực thuộc Bắc Kinh.
Tuỳ Tự cùng Châu Quý Nhiên đi vào trong nhà hàng sang trọng ấy. Ngoài cổng chính là các cô cậu phục vụ ăn vận đồng phục trang nhã đang đứng cúi đầu chào tiếp khách. Bên trong cũng toàn là nhân viên chuyên nghiệp, được đào tạo bài bản để phục vụ thực khách đến dùng bữa.
Tuỳ Tự nắm chặt tay Châu Quý Nhiên rồi bước đến một bàn ăn ở phía trong góc tay phải.
Người đàn bà mặc chiếc đầm nhung dài cùng người đàn ông khoác trang phục thời dân quốc đang thả mình trôi nổi trong khúc nhạc êm ái phát ra từ tiếng đàn piano trên khán đài.
Họ là ông bà nội của Tuỳ Tự, cha mẹ chồng của Châu Quý Nhiên.
Bước chân nhanh chóng đi tới bàn tiệc, Châu Quý Nhiên chào hỏi, Tuỳ Tự cũng lễ phép mở lời, “Cháu chào ông, chào bà ạ.”
Hai vị trưởng bối trong nhà nhìn Châu Quý Nhiên, rồi liếc mắt tới đứa trẻ mười một tuổi. Đã hơn một năm không gặp Tuỳ Tự, bà Nghiên nhận định đứa trẻ đã cao lên rất nhiều. Châu Quý Nhiên cao trên một mét sáu, nhưng đứa trẻ bên cạnh còn nhỉnh hơn cô cái chỏm tóc. Dáng vẻ đứa cháu trai này điềm đạm hoà ái, không giống như lời của bà thầy bói toán mà bà vừa xem quẻ cách đây một thời gian trước.
Suy xét một hồi, ông bà cũng không niềm nở gì chào đón con dâu và cháu trai. Bà Nghiên thoáng chỉ tay về dãy ghế đối diện, giọng điệu hời hợt, “Ngồi đằng kia đi, đợi Tuỳ Húc tới rồi bắt đầu.”
Châu Quý Nhiên mặc dù không học cao, nhưng cô có tính cách chừng mực và hiểu chuyện. Chút thái độ này của mẹ chồng cô đều nhận ra, bà ấy sớm đã từ bỏ đứa con dâu là cô rồi.
Ngồi một lúc, Tuỳ Húc chưa đến. Chỉ có cuộc trò chuyện qua lại như chất vấn giữa bà nội và Tuỳ Tự đang gắng gượng phá tan bầu không khí ảm đạm trong ngày sinh nhật của đứa trẻ.
Bà Nghiên hỏi, “Cháu học như thế nào?”
“Học lực cháu tốt. Hè tới thi lên sơ trung, cháu có nguyện vọng vào trung học số Một.”
Tuỳ Tự dứt lời, Tuỳ Húc từ bên ngoài, thở hổn hển chạy tới. Thân thể hắn nhếch nhác, vết thương xước dài trên cánh tay phải, cả đôi môi trắng bệch bị tứa máu cũng đập vào mắt của mọi người, không riêng gì gia đình nhà họ Tuỳ. Bởi vì những người tới đây đều là người ăn mặc sang trọng để phù hợp với không khí của nhà hàng, thế mà tự dưng ở đâu ra có một người mặc quần áo xộc xệch chạy tới.
Một cá thể phá bĩnh, làm mất đi dáng vẻ hoàn hảo vốn có ban đầu.
Tuỳ Húc khẩn trương xoa đầu con trai nhỏ của hắn, “Ba xin lỗi, đồng nghiệp của ba gặp tai nạn, ba phải đến bệnh viện gấp. Ba hứa cuối tuần này sẽ bù đắp cho con.”
“Vâng.” Tuỳ Tự nhàn nhạt đáp lời, tâm trí bỗng trở nên mịt mờ, muốn nói thêm lời khác cũng không xong.
Bà Nghiên cắn chặt môi chạy đến bên cạnh Tuỳ Húc, ông Tuỳ thì xót xa con trai nên mất hứng ăn uống.
Ông quay sang nói với Châu Quý Nhiên, “Không ăn nữa, không ăn nữa. Chúng ta về nhà. Đâu phải chỉ có một cái sinh nhật trong đời người. Cháu trai có thể đợi sang năm sau.”
“Còn con, nhanh đến bệnh viện xử lý vết thương đi đã.” Ông nội Tuỳ thúc giục Tuỳ Húc.
Cả bà Nghiên cũng thêm vào, “Phải, phải. Con đi nhanh lên, nếu không thì…”
“Nếu không thì sẽ chết sao?”
Giọng của Châu Quý Nhiên lanh lảnh vang bên tai tất cả mọi người. Hàng mày lá liễu trên gương mặt nhợt nhạt của cô chau chặt vào nhau. Tựa như một con người hoàn toàn khác, Châu Quý Nhiên khiến những con mắt gần đó hàng loạt đổ dồn về phía cô.
“Cô… cô dám ăn nói như thế sao?” Bà Nghiên nghe thấy lời đó cảm thấy máu trong người đang sục sôi lên như dung nham núi lửa muốn trực trào đổ ra ngoài.
Thế nhưng Châu Quý Nhiên không quan tâm đến người đàn bà đang muốn chỉ trích cô, ánh mắt đăm đăm nhìn bóng lưng của Tuỳ Húc. Hắn không dám quay đầu, trong lòng bán tín bán nghi Châu Quý Nhiên sắp sửa nói chuyện bấy lâu hắn giấu giếm.
Châu Quý Nhiên liếc hai vị trưởng lão, ai nấy đều trưng vẻ mặt muốn xâu xé con dâu, nhưng Châu Quý Nhiên không sợ. Cô hoàn toàn không cần kiêng dè ai trong gia đình bọn họ. Thứ cô đau lòng chính là đứa trẻ của cô. Vì Tuỳ Tự mà từ trước đến nay Châu Quý Nhiên phải nhẫn nhục chịu đựng, vì cô thực lòng muốn con cô có một gia đình tử tế, lớn lên có cha có mẹ chia sẻ, hay chẳng hạn tới lúc cô ra đi, ít nhiều gì nhà nội cũng niệm tình con dâu thảo mà yêu thương đứa cháu nhiều hơn.
Tuy nhiên chứng kiến tất cả sự việc không hay hết lần này đến lần khác xảy ra trước mắt, Châu Quý Nhiên cảm thấy họ sẽ không thể nào dành tình thương cho Tuỳ Tự như chính bản thân cô.
Châu Quý Nhiên kéo áo Tuỳ Húc để xoay người hắn ta đối diện với mình, một bạt tai thay cho sự tức giận mà cô dồn nén trong lòng bấy lâu nay.
“Một lời hứa cũng không thể giữ nổi, anh xứng đáng làm cha sao?” Châu Quý Nhiên gào khản họng. Nước mắt ứ đọng bao lâu nay theo cơn giận dữ chảy ra thành sông đổ biển.
“Mẹ ơi, chúng ta về nhà rồi nói với ba sau có được không?”
Tuỳ Tự tiến lên, giữ lấy cánh tay da bọc xương của Châu Quý Nhiên, dùng lực nhẹ để kéo cô lại. Cậu mong những chuyện tranh cãi này đừng để người ngoài nhìn thấy. Mẹ cậu trong vài năm qua đã tự mình chịu khổ đủ đường, lúc này bị lời ra tiếng vào của người không liên can xì xầm, như thế còn đâu thanh danh phụ nữ.
Tuỳ Húc không còn gì để nói ngoài dòng chữ quen thuộc, “Anh xin lỗi.”
“Không cần nói, con không làm gì sai để phải xin lỗi nó.” Bà Nghiên chặn giữa Tuỳ Húc và Châu Quý Nhiên, hùng hùng hổ hổ chỉ tay vào mặt Châu Quý Nhiên, “Tôi nói cho cô biết, đúng là giấu đầu lòi đuôi, tới tận bây giờ gia đình tôi mới biết tính nết của cô cũng không phải dạng vừa. Thường ngày giả vờ làm dâu hiền con thảo để cho ai xem?”
Châu Quý Nhiên cười trừ, ai xem sao, không phải vì Tuỳ Tự, cô chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn bọn họ. Bàn tay chớm lạnh của Châu Quý Nhiên gạt phắt bà Nghiên khỏi tầm mắt, cô ngang nhiên chêm lời, “Mẹ hỏi cậu con trai yêu quý của mẹ đi, rốt cuộc trong hai năm gần đây anh ấy đã làm được gì cho gia đình nhỏ này? À, mẹ không biết sao, anh ta lén lút với đồng nghiệp nữ ở bên ngoài. Tuần trước còn dám vụng trộm đến tận sáng mới về, con trai ngoan của mẹ là phải như thế sao?”
Một cái tát điếng trời giáng xuống mặt Châu Quý Nhiên. Tuỳ Tự thấy thế đã vội đỡ lấy mẹ rồi hất người đàn bà kia ra. Đứa trẻ xót thương người mẹ đau ốm bị người khác đối xử khắc nghiệt, cho nên có làm như thế cũng không có gì sai trái với luân lý đạo đức. Thế nhưng những người chứng kiến cái cảnh đó đều chỉ trích Châu Quý Nhiên và Tuỳ Tự, gay gắt đến độ Châu Quý Nhiên ôm lấy Tuỳ Tự mà nấc lên.
Đám người đó thật tình rỗi hơi. Chẳng phải chuyện nhà của họ, họ cũng có thể đem đi bêu xấu cho bằng được.
Tuỳ Húc chướng mắt chuyện con trai của hắn vô lễ với bà nội, liền từ một con rùa rụt đầu hóa thành người cha mẫu mực, “Ai cho phép con hỗn với bà như thế? Về nhà ba sẽ dạy lại con!”
Cậu ngoại trừ xoa dịu Châu Quý Nhiên thì cũng chẳng cần làm hài lòng những người này. Rõ ràng ngay từ ban đầu họ đã chẳng coi hai mẹ con của cậu ra gì, thế nên việc trân trọng điều tầm thường càng vô ích.
Tuỳ Tự đứng dậy, thong thả tiến gần về phía Tuỳ Húc, chẳng kiêng dè người lớn xung quanh mà nói, “Vậy tại sao bà lại đẩy mẹ, bà không biết mẹ có bệnh trong người sao? Sao cả ba cũng không lên tiếng bảo vệ cho mẹ. Ba không thấy có lỗi với mẹ chút nào sao?”
“Thằng ranh con, nếu hôm nay tao không dạy mày, tao không phải là bà của mày nữa.” Bà Nghiên quờ quạng, định giơ tay đánh cả Tuỳ Tự.
Châu Quý Nhiên đứng ở phía sau, nét mặt ấm ức nhưng vẫn giữ bình tĩnh đáp trả, “Tuỳ Tự không phải cháu của bà, cũng không phải con của người đàn ông không ra gì. Nó vĩnh viễn là con của mỗi mình tôi!”
Bàn tay của bà Nghiên hạ xuống sau khi nghe dứt lời câu nói của Châu Quý Nhiên.
Bà Nghiên trở mặt cười rộ lên. Một người phụ nữ không cần con mình có một người cha sao?
Không những bà ta không chịu buông tha cho hai mẹ con Châu Quý Nhiên, bà ta còn dùng lời đay nghiến, “Lạy trời, lời thầy bói không sai. Gia đình tôi rước phải một đứa con dâu bệnh tật, còn sinh ra một thứ nghiệt súc khắc tuổi mẹ, liên luỵ cả dòng họ Tuỳ. Tôi nói cho cô biết, sớm muộn gì đứa đứng trước mặt cô cũng sẽ trở thành một người không ra gì, vĩnh viễn không có tiền đồ.”
Nụ cười khẩy xuất hiện trên môi Châu Quý Nhiên, cô quá bất lực với lời lẽ vô duyên vô cớ của gia đình ấy. Chẳng cần để tâm đến họ nữa là được, Châu Quý Nhiên xoa xoa gò má của Tuỳ Tự, phảng phất nét cười buồn bã mà nói, “Chúng ta đi về, không phải đôi co với họ nữa.”
Hai mẹ con họ một mạch bước đi không quay đầu. Trên gương mặt mỗi người đều mang tâm sự không thành lời. Đối với Châu Quý Nhiên, cô rất ân hận năm xưa đã không sớm mở mắt nhìn thấu lòng người.
Còn Tuỳ Tự thì sao? Thiếu niên mười một tuổi năm ấy vẫn chẳng thể nào hiểu được ý nghĩa trong lời của bà Nghiên.
Mãi cho đến tận sau này, Tuỳ Tự ở chốn tăm tối ngẫm nghĩ, vị thầy bói vô danh quả thực thấu đáo tỏ tường.