Chương 1: Một.
avatar

Hà Lâm

16/02/2025
Tôi và Em

Tôi không nên yêu em

Lẽ ra, tôi chỉ nên là một cái bóng, lặng lẽ đứng sau chiếc bàn gỗ sẫm màu, giảng giải những điều em cần biết, rồi biến mất khi ánh sáng ban mai tràn đến. Tôi không nên có trái tim. Tôi không nên biết đến khát khao.

Nhưng em đã đến, ngây thơ và vô tư đến tàn nhẫn.

Em bước vào cuộc đời tôi bằng đôi mắt trong veo như ánh trăng rọi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Em nói bằng giọng nhẹ như gió thoảng, như thể mỗi lời em thốt ra đều chỉ là vô tình, nhưng lại chạm đến tận sâu thẳm nơi tôi cất giấu trái tim mình. Em ngồi đó, trong ánh đèn dầu run rẩy, như một vệt sáng yếu ớt giữa bóng tối vĩnh hằng mà tôi vốn thuộc về.

Em nhìn tôi không chút sợ hãi.

Một kẻ như tôi—một con quỷ đội lốt người, lang thang giữa nhân gian với đôi mắt sâu thẳm giấu đi vực thẳm không đáy của chính mình. Tôi đã gặp vô số con người, nhưng chỉ có em là dám ngước nhìn tôi, như thể tôi không phải là thứ gì đáng nguyền rủa.

"Thầy có điều gì muốn nói sao?"

Giọng em cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, nhẹ nhàng nhưng sắc như lưỡi dao lướt qua da thịt. Tôi giật mình. Tôi đã nhìn em quá lâu rồi. Quá lâu. Đủ lâu để nhận ra rằng, tôi đã đánh mất chính mình trong ánh mắt ấy.

Tôi lẽ ra phải giết đi thứ tình cảm này ngay khi nó vừa chớm nở.

Nhưng tình yêu, một khi đã bén rễ, không dễ gì nhổ bỏ.

Bên ngoài, bầu trời tối sẫm, những đám mây nặng trĩu trôi lặng lờ, che khuất ánh sao. Cơn gió đầu đông trườn qua ô cửa sổ, khiến tấm màn nhung khẽ rung động. Những dây thường xuân già bám trên khung gỗ cũ kĩ run lên khe khẽ. Chúng đang với tay về phía em, hay chính em đang vươn đến chúng?

Tôi muốn chạm vào em. Chỉ một lần thôi.

Có lần, tôi tự hỏi:

" Tình cảm này... khó đến thế sao?"

Phải chi khi ấy, ta chỉ là người dưng. Tôi chỉ việc đứng sau, nhìn em mà sống qua ngày. Cứ thế mặc thời gian chạy theo thanh xuân của người, làm một người thầy mẫu mực là được, phải không? Vốn dĩ đây đâu phải nơi tôi thuộc về?

Trớ trêu cho cuộc đời nhỏ bé này của tôi, là khi thấy nụ cười ấy là dành cho tôi.

Phải chi khi ấy, tôi biết điểm dừng, biết nhìn nhận về em hơn.

Phải chi khi ấy, tôi có thể nhận ra rằng, tôi đã đánh mất chính mình trong ánh mắt ấy.

Đã từng

Tôi đã từng muốn chạm vào em, thản nhiên vương vấn hát câu " Chỉ một lần thôi". Nhưng khó cho tôi quá, tôi không làm đc rồi.

Tôi sinh ra từ bóng tối. Còn em thuộc về ánh sáng.

Định mệnh của tôi là phá hủy, không phải để nâng niu.

Tôi chợt cười. Một nụ cười chua xót, méo mó đến mức có lẽ còn bi thảm hơn cả nước mắt.

"Buổi học kết thúc rồi. Em nên về đi."

Tôi quay lưng lại. Nếu tôi còn nhìn thêm một giây nào nữa, tôi sợ mình sẽ không thể rời đi.

Phía sau, em vẫn đứng đó. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt em dõi theo tôi, nhưng tôi không dám quay lại. Bởi vì nếu nhìn thêm một lần nữa, tôi sẽ không thể kìm nén được bản thân.

Bóng dáng nhỏ bé ấy phản chiếu trong đôi mắt tôi, một con quỷ đang cố gắng đóng vai một con người.

Một con quỷ đã lỡ yêu điều mà hắn không bao giờ có thể sở hữu.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Ánh nến run rẩy trên chiếc bàn gỗ cũ, ngọn lửa nhỏ lay lắt như hơi thở cuối cùng của một linh hồn lạc lối. Trong căn phòng vắng lặng, chỉ có hai chúng tôi. Không gian này chẳng khác gì một thế giới bị tách biệt khỏi thực tại, nơi chỉ còn lại hơi thở và tiếng trái tim đập lặng lẽ giữa bầu không khí dày đặc những điều không nên nói ra.

Tôi ngồi xuống bên cạnh em, khoảng cách gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của em phả vào không khí, ấm áp, thơm mùi giấy và mực. Chỉ một chút nữa thôi, tôi có thể chạm vào em. Nhưng tôi không thể.

Tôi không được phép.

"Chữ này, đọc thế nào?"

Em hỏi, giọng nói trong vắt như tiếng chuông ngân trong đêm tĩnh lặng. Tôi nuốt xuống cơn nghẹn đắng trong cổ họng, cố gắng duy trì sự bình tĩnh của một người thầy.

Tôi nhìn xuống trang sách, nhưng ánh mắt tôi lại vô thức lướt qua bàn tay nhỏ nhắn của em đặt trên nền giấy cũ. Mảnh mai. Dễ tổn thương. Như một thứ mà tôi không bao giờ có quyền chạm vào.

"Là 'Amour'—tình yêu."

Tôi không nên nói ra từ ấy. Nó nguy hiểm như một lời nguyền, như một con quỷ đang thì thầm bên tai tôi, khơi lên những khát khao mà tôi đã dốc sức kìm nén.

Em chăm chú nhìn chữ trên trang giấy, hàng mi dài khẽ động, như thể đang cố gắng cảm nhận từng nét chữ hơn là chỉ đọc chúng.

"Tình yêu..."

Em lặp lại nó. Một từ đơn giản, nhưng khi thốt ra từ đôi môi em, nó lại như lưỡi dao cắt sâu vào lòng tôi.

Tôi quay đi, cố gắng trấn áp nỗi hỗn loạn trong tim. Nhưng em lại cầm lấy cây bút, ngập ngừng viết xuống trang giấy. Tôi thấy đầu ngón tay em khẽ run, và trước khi nhận thức được mình đang làm gì, tôi đã đưa tay ra, nắm nhẹ lấy bàn tay ấy.

Chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua. Một cái chạm nhẹ. Nhưng như thể cả thế giới xung quanh tôi vừa sụp đổ.

Em giật mình ngẩng lên, đôi mắt xanh thẳm mở to nhìn tôi. Tôi cũng nhìn em, nhìn quá lâu, quá sâu, như một kẻ khát nước đã lâu cuối cùng cũng tìm thấy dòng suối trong veo.

Bên ngoài, gió thổi mạnh hơn, lay động những dây thường xuân ngoài khung cửa, tạo thành những âm thanh lặng lẽ như tiếng thì thầm của màn đêm. Trong căn phòng nhỏ, chỉ có ánh nến yếu ớt và hai con người—một người ngây thơ, một kẻ đang chìm trong bóng tối của chính mình.

"Thầy, có phải tình yêu là một điều đẹp đẽ không?"

Em hỏi, giọng nói hồn nhiên mà chẳng biết rằng nó đủ sức bóp nghẹt trái tim tôi.

Tôi muốn nói dối. Tôi muốn bảo rằng tình yêu chỉ là một ảo mộng phù du, rằng nó không có gì đáng để khao khát. Nhưng khi đối diện với đôi mắt em, tôi không thể.

Bởi vì tôi cũng đã từng tin rằng tình yêu là điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này.

"Có lẽ thế."

Tôi thì thầm, rồi cầm lấy bút, viết xuống một dòng chữ ngay bên dưới nét chữ run rẩy của em.

"Nhưng không phải ai cũng có quyền chạm vào nó."

Một lời nhắc nhở. Một ranh giới vô hình tôi buộc phải vạch ra giữa chúng tôi.

Em nghiêng đầu, đôi môi khẽ mím lại như đang cố gắng hiểu ý nghĩa của những lời ấy. Tôi chỉ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút ấm áp nào, nó là nụ cười của một kẻ đang tự xé nát chính mình.

Bên ngoài, bóng tối vẫn tràn ngập. Và trong tôi, cơn khát cháy bỏng kia vẫn tiếp tục lớn dần lên, không cách nào dập tắt được.