Năm 17 tuổi, tôi từng thích một người – một đại ca trong trường. Cậu ấy không chỉ đẹp trai mà còn lạnh lùng, thậm chí có phần kiêu căng. Tôi chẳng biết từ bao giờ ánh mắt mình luôn vô thức dõi theo cậu ấy, nhưng giữa chúng tôi là khoảng cách quá xa – tôi chỉ là một cô gái bình thường, sống giản dị trong tiệm tạp hóa nhỏ của gia đình.
Những năm cấp hai, mỗi kỳ nghỉ hè, tôi đều phụ giúp bố mẹ trông nom cửa hàng. Hè đến, khi những chùm hoa rực rỡ nở bung dưới cái nắng gay gắt, cũng là lúc cậu ấy ghé qua mua kem. Tôi không biết tại sao mình lại mong chờ đến vậy, mong được nhìn thấy dáng cậu ấy bước vào, mong nghe giọng nói trầm thấp khi chọn món quen thuộc. Và điều kỳ lạ hơn cả—cậu ấy luôn chọn vị bạc hà, cũng chính là vị kem tôi thích nhất.
Những buổi chiều oi ả, chiếc kem bạc hà mát lạnh, đôi mắt vô tình giao nhau, lòng tôi chợt xao động như cơn gió khẽ lướt qua tán cây. Mùa hoa nở, vị kem bạc hà, và những rung động đầu tiên của tôi – tất cả như một giấc mơ, mờ ảo mà lại chân thực đến không ngờ.